Tôi đã thôi miên vợ mình và biến cô ấy thành một búp bê người thật. Tôi không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh vợ tôi, người mà tôi yêu thương, đứng trước mặt tôi như một búp bê sống. Cô ấy không còn là người phụ nữ mà tôi từng biết, mà là một твор phẩm nghệ thuật được tạo ra bởi tôi. Tôi đã sử dụng khả năng thôi miên của mình để biến cô ấy thành một búp bê người thật, với mái tóc dài và đẹp, da trắng như sứ, và đôi mắt trong veo. Cô ấy không còn có suy nghĩ hay cảm xúc, mà chỉ là một vật thể đẹp để tôi chiêm ngưỡng. Tôi đã tạo ra một thế giới mới cho cô ấy, nơi cô ấy có thể trở thành một phần của tôi, và tôi có thể kiểm soát mọi hành động của cô ấy. Tôi đã tạo ra một không gian riêng tư cho chúng tôi, nơi chúng tôi có thể ở bên nhau mà không bị làm phiền. Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt của cô ấy, tôi thấy một tia sáng của sự nhận thức, một dấu hiệu rằng cô ấy vẫn còn là người. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu tôi đã làm đúng việc khi biến cô ấy thành một búp bê người thật? Liệu cô ấy có còn là người mà tôi yêu thương không? Tôi biết rằng tôi phải đối mặt với những câu hỏi này và tìm ra câu trả lời. Tôi phải quyết định liệu tôi sẽ tiếp tục giữ cô ấy như một búp bê người thật, hay liệu tôi sẽ giải thoát cô ấy khỏi thôi miên và cho cô ấy trở lại cuộc sống bình thường. Đây là câu chuyện về tôi và vợ tôi, một câu chuyện về tình yêu, sự kiểm soát, và sự tự do. Một câu chuyện mà sẽ làm bạn tự hỏi về những giới hạn của tình yêu và sự kiểm soát, và liệu chúng ta có thể thực sự sở hữu người khác hay không.
Tôi đã thôi miên vợ mình và biến cô ấy thành một búp bê người thật. Tôi không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến cảnh vợ tôi, người mà tôi yêu thương, đứng trước mặt tôi như một búp bê sống. Cô ấy không còn là người phụ nữ mà tôi từng biết, mà là một твор phẩm nghệ thuật được tạo ra bởi tôi. Tôi đã sử dụng khả năng thôi miên của mình để biến cô ấy thành một búp bê người thật, với mái tóc dài và đẹp, da trắng như sứ, và đôi mắt trong veo. Cô ấy không còn có suy nghĩ hay cảm xúc, mà chỉ là một vật thể đẹp để tôi chiêm ngưỡng. Tôi đã tạo ra một thế giới mới cho cô ấy, nơi cô ấy có thể trở thành một phần của tôi, và tôi có thể kiểm soát mọi hành động của cô ấy. Tôi đã tạo ra một không gian riêng tư cho chúng tôi, nơi chúng tôi có thể ở bên nhau mà không bị làm phiền. Nhưng khi tôi nhìn vào đôi mắt của cô ấy, tôi thấy một tia sáng của sự nhận thức, một dấu hiệu rằng cô ấy vẫn còn là người. Tôi bắt đầu tự hỏi, liệu tôi đã làm đúng việc khi biến cô ấy thành một búp bê người thật? Liệu cô ấy có còn là người mà tôi yêu thương không? Tôi biết rằng tôi phải đối mặt với những câu hỏi này và tìm ra câu trả lời. Tôi phải quyết định liệu tôi sẽ tiếp tục giữ cô ấy như một búp bê người thật, hay liệu tôi sẽ giải thoát cô ấy khỏi thôi miên và cho cô ấy trở lại cuộc sống bình thường. Đây là câu chuyện về tôi và vợ tôi, một câu chuyện về tình yêu, sự kiểm soát, và sự tự do. Một câu chuyện mà sẽ làm bạn tự hỏi về những giới hạn của tình yêu và sự kiểm soát, và liệu chúng ta có thể thực sự sở hữu người khác hay không.