Năm 1995, tôi gặp gỡ một người đặc biệt và cảm thấy khát khao làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Tôi dành cả ngày để cống hiến cho công việc trong ngành công nghiệp video, với hy vọng được cô ấy công nhận là "bình thường". Những nỗ lực không ngừng của tôi đã trở thành động lực giúp tôi vượt qua mỗi ngày. Tuy nhiên, vào năm 1999, trái với lời tiên tri của Nostradamus về tận thế, thế giới vẫn tiếp tục tồn tại. Nhưng điều bất ngờ là người mà tôi yêu nhất, người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, đã rời đi mà không nói lời chia tay. Cái kết abrupt này đã để lại trong tôi một khoảng trống sâu sắc. Đến năm 2020, khi tôi đã 46 tuổi và đã hòa nhập với xã hội, tôi bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm "sau đó" - thời gian mà tôi không bao giờ quên được. Những cuộc gặp gỡ buồn vui lẫn lộn đã làm sống lại những cảm xúc sâu sắc trong tôi. Tôi không thể không hỏi mình: Liệu tôi có thể quay trở lại được không? Hay tôi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong những kỷ niệm của quá khứ?
Năm 1995, tôi gặp gỡ một người đặc biệt và cảm thấy khát khao làm việc chăm chỉ hơn bao giờ hết. Tôi dành cả ngày để cống hiến cho công việc trong ngành công nghiệp video, với hy vọng được cô ấy công nhận là "bình thường". Những nỗ lực không ngừng của tôi đã trở thành động lực giúp tôi vượt qua mỗi ngày. Tuy nhiên, vào năm 1999, trái với lời tiên tri của Nostradamus về tận thế, thế giới vẫn tiếp tục tồn tại. Nhưng điều bất ngờ là người mà tôi yêu nhất, người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian qua, đã rời đi mà không nói lời chia tay. Cái kết abrupt này đã để lại trong tôi một khoảng trống sâu sắc. Đến năm 2020, khi tôi đã 46 tuổi và đã hòa nhập với xã hội, tôi bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm "sau đó" - thời gian mà tôi không bao giờ quên được. Những cuộc gặp gỡ buồn vui lẫn lộn đã làm sống lại những cảm xúc sâu sắc trong tôi. Tôi không thể không hỏi mình: Liệu tôi có thể quay trở lại được không? Hay tôi sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong những kỷ niệm của quá khứ?